Giỏ hàng

Kim hoàn - Chàng thợ rèn - hay nhà giả kim.

Có lẽ tôi không chắc chắn về công việc mà mình đang làm, đôi lúc tôi chỉ thấy nó như công việc của một người thợ kim hoàn vốn bình thường nào đó. Với việc nung đúc rồi chạm khắc, hay cả việc mài giũa từng chút một miếng kim loại ấy. Hay xung quanh là đồng là bạc, là trang sức,.. Cũng giống một anh thợ kim hoàn 10 hoa lắm chứ. Và nó vốn dĩ là công việc của một anh thợ kim hoàn.

Nhưng lắm khi, với góc nhìn của tôi thì nó không hẳn giống kim hoàn cho lắm. Lắm khi tôi thấy nó là công việc của một anh chàng thợ rèn thì đúng hơn. Xuất thân từ một chàng trai phố Lò Rèn, việc nhận ra mình có phải một chàng thợ rèn hay không thật chẳng khó khăn gì. Từ cách tôi quai búa, cách tôi nung đỏ hỏn một tấm kim loại rồi nhanh chóng nhúng nó vào thùng nước lạnh cóng hay cả cái cách mà tôi mê mẩn từng đe tiếng búa. Đích thị là một chàng trai thợ rèn rồi. Nhưng thợ rèn thì xù xì gai góc, ấy nên những chế tác của tôi cũng xì xì gai góc. Và chúng luôn gai góc theo một giá trị rất riêng của mình.

Có lẽ phần nào đó tôi nhận ra mình đã đem giá trị lên những thỏi đồng kia. Thổi hồn vào chúng, tạo lên ý nghĩa hoặc đơn giản là biến nó thành một thứ gì đó có hơi thở riêng. Nghĩ đến đoạn này, tôi sẽ lại miên man suy nghĩ. Tôi mong mình có thể buộc được thật chặt những suy nghĩ ngông cuồng mà tôi sắp nói tới đây. Nhưng có buộc cũng chẳng tài nào chặt được, mọi thứ cứ tuôn ra như nước tràn bờ. Trong một vài sát na nào đó tôi thấy mình như một nhà giả kim a-ma-tơ. Là nhà giả kim nhưng chỉ a-ma-tơ mà thôi. Tôi có thể đem lại giá trị lớn hơn cho một thỏi kim loại, đấy chẳng phải là việc mà những nhà giả kim cổ đại đã từng làm sao. Rằng các nhà giả kim vẫn thường hay biến đồng thành vàng, chì thành vàng hay những gì tương tự thế. Nhưng tôi thì không tạo ra những vật chất có giá trị hữu hình đó nên tôi chỉ tạm nhận mình là một "nhà giả kim a-ma-tơ" mà thôi. Chí ít tới thời điểm này, tôi có thể phù phép, biến đồng thành những thứ có ý nghĩa, đầy đủ giá trị về tinh thần hay những gì đại loại vậy. Ấy vậy. Nên giờ tôi xin tạm thời tự phong mình một cách đầy ngông cuồng:"nhà giả kim a-ma-tơ".